Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017

Nhà thơ Sergei Aleksandrovich Esenin

Nhà thơ của đồng quê Sergei Aleksandrovich Esenin 

(04/10/1895 – 27/12/1925)
* * *

- S.Esenin -


Những bông hoa đến từ biệt cùng tôi
Cúi thấp xuống từng mái đầu xinh nhỏ
Mặt người thân và mảnh đất ông cha
Tôi mãi mãi sẽ không còn thấy nữa!
Nhưng thôi mà, thôi nhỉ, có sao đâu!
Quê kiểng, người thân…, tôi đều đã biết.
Giờ tôi nhận cái rùng mình giãy chết
Như một điều âu yếm mới thêm thôi!
Thế là xong. Suốt cả cuộc đời tôi
Tôi đi hết, với nụ cười chưa tắt
Tôi có thể nói rõ ràng giây lát
về những gì mai sau lại lặp lại trên đời!
Chả có gì hơn, rồi lại có một người
(Nỗi buồn cũ, cần chi cho kẻ chết!)
Một người khác sẽ cất lời hát tiếp
Bài ca tôi yêu còn bỏ lại trên đời!
Người tôi yêu sẽ yêu lại một người
Và tiếp nhận bài ca kia lặng lẽ
Có thể đôi khi nhớ về tôi nhỉ?
Như một cánh hoa không lặp lại bao giờ!
27-10-1925
(Bằng Việt dịch)
Dịch nghĩa:
Những cây hoa nói với anh: vĩnh biệt,
Khi những mái đầu cúi gập,
Rằng anh mãi mãi sẽ không tận mắt nhìn thấy
Gương mặt của nàng ấy và miền đất quê cha.
Em thân yêu ơi! Sao lại như thế, sao lại như thế!
Anh đã nhìn thấy họ (những cây hoa) và đã nhìn thấy miền đất,
Còn cảnh báo (rung động) tang tóc (quan tài, chết chóc) này
Anh tiếp nhận như sự trìu mến mới lạ.
Và bởi chưng, anh đã thấu hiểu
Toàn bộ cuộc sống, khi xa lánh vẫn với nụ cười, -
Anh thường nói trong từng khoảnh khắc,
Rằng mọi thứ trên đời vẫn được lặp lại.
Không phải như nhau cả đâu – người khác sẽ đến,
Nỗi buồn của kẻ ra đi không thể nuốt trôi,
Ai được lưu lại và được quí mến
Tuy đến sau nhưng sẽ sáng tác bài ca hay hơn.
Và, khi dõi theo bài ca trong yên tĩnh,
Dù em thân yêu có cùng người yêu khác,
Vẫn có thể, sẽ nhớ về anh
Như về bông hoa nhỏ không dễ lại có (không còn lặp lại).
Nguyên tác:
Цветы мне говорят - прощай,
Головками склоняясь ниже,
Что я навеки не увижу
Ее лицо и отчий край.
Любимая, ну, что ж! Ну, что ж!
Я видел их и видел землю,
И эту гробовую дрожь
Как ласку новую приемлю.
И потому, что я постиг
Всю жизнь, пройдя с улыбкой мимо, -
Я говорю на каждый миг,
Что все на свете повторимо.
Не все ль равно - придет другой,
Печаль ушедшего не сгложет,
Оставленной и дорогой
Пришедший лучше песню сложит.
И, песне внемля в тишине,
Любимая с другим любимым,
Быть может, вспомнит обо мне
Как о цветке неповторимом.
(Tài liệu Văn học Nga do thầy Đỗ Hải Phong cung cấp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét