Cuộc thi: “ Lá thư gửi Thầy”
Kính gửi cô : Đỗ Lan Phương –
Giáo viên chủ nhiệm lớp 10C1 – Niên khóa 2006 -2009
Trường THPT Hoàng Văn Thụ - Lục
Yên – Yên Bái.
“ … Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là
nhân học”
Và chẳng ai học xong
bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc
khích tiếng cười
Len lén truyền tay gói
me dầm cuối lớp.
Rồi giờ đây nghe dòng đời
xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ
thấm bờ môi.
Những lúc buồn em nhớ
quá - Cô ơi
Bài học cũ chẳng bao giờ
xưa cũ…”
Chị
của em…Em xin phép được gọi chị là chị, để được làm đứa em bé bỏng trong lòng
chị lần nữa chị nhé! Mỗi khi đọc bài thơ này em nhớ chị nhiều lắm, bởi bài học đầu tiên chị dạy chúng
em cũng chính là “Văn học là nhân học”, học Văn là học cách làm người, học cách
nói “Con yêu Mẹ, Con yêu Bố…”, học cách yêu thương từng nhành hoa - con bướm, học
cách giúp đỡ - chở che người khác….. Dù thời gian chị chủ nhiệm lớp mình chỉ mỗi
một năm thôi, nhưng những gì chị dạy bảo chúng em thật nhiều, tình yêu thương của
chị dành cho chúng em thật khó có từ ngữ nào diễn tả được. Chị dạy chúng em
không chỉ kiến thức trên lớp, chị còn dạy chúng em biết yêu thương, đoàn kết, chia sẻ và đùm bọc lẫn nhau….Chị dạy chúng em
bằng tình thương vô bờ bến cùng sự kiên trì, nhẫn nại của một người chị với những
đứa em bướng bỉnh. Có lẽ chính vì thế mà chị trong lòng tập thể 10C1 vẫn luôn
luôn là một người chị thân thương nhường nào!
Ngày chị rời xa mái trường Hoàng Văn Thụ về
thành phố công tác, chị gửi cho em lá thư, chị bảo “Hãy cho chị gọi em là em
gái nhé, vì từ bây giờ trở đi chị sẽ không còn là cô giáo của em nữa… Chị sẽ phải
xa các em, xa bục giảng, xa những câu thơ, xa mái trường này….. Chị về Yên Bái
nhưng chị em mình xa mặt không cách lòng em nhé!”. Em đã khóc…Chị ơi, chị biết
không, trong lòng em luôn coi chị là một người chị gái hiền dịu của mình từ
ngày chị dạy chúng em thả hồn theo những vần thơ, khóc và đau cùng các nhân vật
trong những câu chuyện, hay những bữa cơm ấm áp cuối tuần cùng với những tiếng
cười đùa vô tư của chị em mình đã xua đi cái lạnh lẽo của vùng núi cao Lục Yên
Châu, cùng những câu chuyện chị kể cho em nghe về ngày chị đi thi đại học và những
năm tháng cuộc đời Sinh viên mộng mơ và tươi đẹp! Những câu chuyện chị kể chính
là những hạt mưa tưới mát tâm hồn cằn cỗi nơi em, bồi dưỡng tình yêu của em
trên con đường chinh phục ước mơ được đứng trên bục giảng như chị, được đi học Đại
học - được sống trong những ngày tháng
là Sinh viên đầy ý nghĩa, được gánh chữ lên vùng cao, để được gọi các trò thân
yêu là em - là con, được thao thức bên
những trang giáo án, được cháy mình trong những bài giảng và trăn trở khi những học sinh chưa ngoan….
Biết
rằng khi nhận được những dòng chữ này chị sẽ vui lắm, nhưng chị cũng sẽ giận em
rất nhiều. Gần 8 tám năm rồi còn gì chị nhỉ - tám mùa phượng đỏ làm bạn với dàn đồng ca
mùa hạ của lũ ve để cùng kết nên những
mùa hè nóng bức - tám năm trôi qua mà em chưa gặp lại chị. Thời gian
trôi nhanh thật đấy! Nhưng những lớp bụi của thời gian không bao giờ phủ kín được
những kỉ niệm, những buồn vui, những lời giảng và cả những lời thủ thỉ tâm sự của
chị, mọi thứ vẫn luôn ăm ắp trong lòng em, chị à. Chị còn nhớ đề kiểm tra đầu
tiên mà chị đã bồi dưỡng năng lực viết Văn cho em là gì không ạ? Đó là “Hình tượng
người phụ nữ trong Văn học dân gian Việt
Nam” đấy chị ơi! Khi nhận đề em lúng túng và ngập ngừng bao nhiêu, chị càng tận
tình hướng dẫn, động viên và tin tưởng em bấy nhiêu. Đó không đơn thuần là một
đề luyện Văn mà còn đong đầy bao tâm huyết, bao hi vọng và niềm tin của chị khi
đặt viên gạch đầu tiên xây cho em những nền tảng tình yêu Văn chương. Em cảm ơn
chị đã thắp cho em ngọn lửa yêu Văn và bồi dưỡng ước mơ đứng trên bục giảng của
em trở nên tha thiết hơn bao giờ hết.
Chị
ơi, ngày chị chuyển về thành phố công tác, em đã khóc rất nhiều đến nỗi sưng vù cả hai mắt, khi đó em chưa biết nghĩ
nhiều, nhưng em thấy bản thân mình mất mát, thấy cuộc sống của mình bị khuyết
đi một mảnh….mãi không tròn trịa được. Từ hôm đó con đường đến trường như dài lê thê, những bài giảng của các thầy cô
khác em nghe như nặng nề hơn, tiếng chim ngoài sân không còn líu lo nữa, hàng
phượng già như trầm tư và buồn theo… Lớp mình cũng không nhắc về chị khi có em
nữa vì mọi người sợ em buồn, chị ạ. Trang bé còn bảo em là “Thúy phải cố gắng học
tập thật tốt thì mới có cơ hội xuống Yên Bái gặp cô Phương chứ!”. Thời gian đó
em lại nhận được lá thư thứ hai chị gửi cho em, chị nhắn “chị phải bỏ dở ước mơ
của mình, phải rời xa những trang giáo án, chị buồn lắm… Em hãy cố gắng học thật tốt để thực hiện ước mơ của mình và phải
giảng bài thật hay, thật hấp dẫn nhé, giảng thêm cho cả phần chị nữa đấy!”. Đọc
thư chị, em lại mít ướt nhưng em lấy những lời động viên của chị làm động lực để
cố gắng học và học, mục tiêu của em là được gặp chị và tiếp bước chị thực hiện
ước mơ gánh chữ lên vùng cao để giúp các trò nhỏ bé biết thương, biết yêu cái đẹp,
biết ghét cái xấu, biết khóc và đau cùng các nhân vật trong các tác phẩm Văn học,
…. Nhưng con đường em đi sao lắm gập ghềnh!!! Để rồi khi tốt nghiệp Phổ thông
xong em không thực hiện được ngay lời hứa với chị là trở thành cô giáo dạy Văn
mà rẽ ngang sang học Sư phạm Địa. Để rồi
em không đủ tự tin đi gặp chị và hối hận suốt thời gian qua…Chị ơi, bây giờ em đã
là Sinh viên năm cuối ngành Sư phạm Ngữ văn, em đang dần thực hiện lời hứa với
chị, em đã và đang rèn luyện bản thân mình
để trong tương lai sẽ trở thành người giáo viên dạy Văn như chính ước mơ của
mình và nối tiếp ước mơ của chị. Và… em đã đủ can đảm nói với chị lời xin lỗi…Em
xin lỗi chị vì em quá vô tâm và nông nổi, chị đừng giận em, chị nhé! Em nhớ chị
nhiều lắm….Em mong được nghe chị gọi là “cô bé hạt tiêu của chị” như năm nào….
Hôm
nay em nhờ page “Học Văn – Văn học” gửi tới chị của em những dòng chữ này nhân
ngày Nhà giáo Việt Nam (20 -11) đang tới gần. Chị ơi, dù chị không còn công tác
trong ngành Giáo dục nữa, nhưng chị mãi mãi là chị của em, là cô giáo của em và
tập thể 10C1 thôi…..Em chúc chị luôn xinh tươi, trẻ trung, luôn thành công
trong công việc, hạnh phúc trong tình yêu gia đình và mãi mãi là người chị -
người thầy mà em yêu quý nhất!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét