BÀI
TẬP NHÓM
Môn:
Văn học Tây Âu – Mỹ
Giảng
viên: Nguyễn Linh Chi
Đề
tài: NGHỆ THUẬT LÃNG MẠN QUA HÌNH TƯỢNG JEAN
VALIJEAN TRONG “NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ” CỦA VICTO HUGO
Thành viên nhóm 10: Ngữ văn –K64 - ĐHSPHN1
1.
Bùi Thị
Thùy Linh -B
2.
Đỗ Thị
Mơ – B
3.
Vi Thị
Nhàn – D
4.
Nguyễn
Thị Hải Yến –D
5.
Nguyễn
Thị Thảo-D
MỤC
LỤC
Victo Hugo là niềm tự hào của nhân dân Pháp
và của toàn thế giới. Ông vốn là con của một thợ mộc, nhưng cha ông là Joseph
đã phục vụ trong quân đội Pháp trong thời kì cách mạng và lên tới cấp bậc thiếu
tá, rồi về sau do lòng dũng cảm và công trạng chiến trường, trở thành vị tướng
trong quân đội của Napoleon. Mẹ ông sinh trưởng trong gia đình quân chủ và ngọa
đạo.Do hoàn cảnh gia đình mà Victo Hugo chịu ảnh hưởng tư tưởng sâu xa từ mẹ,
tác động rất lớn sự hình thành các quan điểm của ông thời trẻ.
Victo
Hugo là hiện thân của chủ nghĩa lãng mạn, ông xuất hiện như một ngôi sao mọc sớm
và lặn muộn ở chân trời thời kì đó.Mãnh liệt và cường tráng ngay từ đầu ông đã
khẳng định mình như chủ súy của trường phái lãng mạn.Năm hai mươi tuổi Hugo đã đạt được nhiều điều mà biết bao
tài năng trẻ hồi ấy hằng khát vọng.Huygo xuất hiện cùng lúc trên ba lĩnh vực là
kịch, thơ và tiểu thuyết.
Cuộc đời và sự nghiệp văn chương của ông bao
trùm thế kỷ XIX ở Pháp.Ông ra đời khi thế kỉ đó mới chớm nở được già một năm
trên đống gạch vụn hoang tàn của chế độ phong kiến vừa sụp đổ chưa bao lâu.Ông
mất vào giai đoạn cuối của thế kỉ, lúc phong trào Cộng sản thế giới đang chuẩn
bị bước vào thời kì mới hết sức quyết liệt nhằm thủ tiêu chế độ tư bản.
Giữa Victo Hugo và thời đại có những mối liên
hệ rất chặt chẽ.Những hoài bão, ước mơ hay băn khoăn, day dứt của thế kỉ XIX để
lại nhiều bóng dáng trong tác phẩm của ông.Cũng như việc ông đã in dấu vết của
mình trong hầu hết các lĩnh vực tư tưởng và văn hóa của thế kỉ, dù là lịch sử
hay triết học, thơ, kịch hay tiểu thuyết, luận chiến văn học hay luận chiến
chính trị.
Victo Hugo là một tấm gương rèn luyện tư tưởng,
đấu tranh dũng cảm, gần gũi và yêu mến nhân dân lao động, sáng tạo nghệ thuật cần
cù.
Ông là một trong số những nhà văn nước ngoài
quen thuộc của nhân dân Việt Nam và được đưa vào chương trình giảng dạy trong đại
học và trường phổ thông.
Năm 1820, ông tham gia nhóm nhà văn lãng mạn
và trở thành thủ lĩnh của trào lưu này. Ông
xuất bản các tập thơ: Đoản thi Tạp
thi (1822), Đoản thi và Balat (1826), Về
phương đông (1829),…Năm 1830, mở ra một giai đoạn mới trong sự nghiệp sáng
tác của ông, tác phẩm của ông thể hiện nhiệm vụ đấu tranh, phục vụ quần chúng. Đến
1831, Nhà thờ đức bà Pari ra đời.kéo
theo đó nhiều bài thơ được ra đời: lá thu (1831), Khúc hát hoàng hôn(1835), Tiếng
nói bên trong (1837), Tia sáng và
bóng tối.
Trên những bước đường di chuyển tới hòn đảo
lưu đày, có lúc bản thảo “Những người khốn
khổ”(được dự định từ 1840 và khởi thảo bởi một vị nguyên lão vào năm 1845)
tưởng như đã rơi chìm giữa biểncả. Được vớt lên và tiếp tục hoàn thành sau những
cơn bão tố của 1848 “hoàn thành bởi mộ kẻ lưu đày”, nó trở thành một chiếc chai
ném ra giữa đại dương con người, chứa lời tiên tri về những khát vọng và về một
xã hội tốt đẹp hơn, trở thành bức thông điệp mà thế giới ngày nay vẫn tiếp tục
vớt lên và phát hiện.
“Cuốn sách này là một trái núi”, bởi Hugo đã
trải nghiệm qua đây độ căng của cả một quá khứ với các mốc “92” của thế kỷ
XVIII, và cả một tương lai còn mơ hồ mới hé ra qua chân trời tối sầm lại của những
chiến lũy, và những suy tưởng, những cơn bão tố nổ ra trong đầu, trong lương
tri của người nghệ sĩ lớn lao Hugo.
“Cuốn sách này là một tấn bi kịch mà nhân vật
đầu tiên là Vô biên. Con người là thứ hai”. Với tư cách là một tác phẩm lãng mạn,
bộ tiểu thuyết không thiếu những phần phủ nhận xã hội, song phần chủ yếu vẫn là
khẳng định thế giới lý tưởng của nhà văn.
Jean Valjean là nông dân nghèo làm nghề xén
cây, sống cùng chị gái và bảy cháu. Một ngày mùa đông, đàn cháu đói lả, Jean Valjean
ăn căp chiếc bánh mì cho cháu. Việc bại lộ, Jean Valjean bị bắt và tòa tuyên phạt
Jean Valjean 5 năm khổ sai. Sau 4 lần vượt ngục không thành, án tù của Jean
tăng lên 19 năm. Ra tù, JeanValjean đổi khác từ một người hiền lành anh trở nên
cay nghiệt với cuộc đời. nhưng vốn là người cầu tiến nên trong tù anh đã theo học
các lớp văn hóa do nhà tù tổ chức, với tấm giấy thông hành màu vàng, đi đến đâu
Jean Valjean cũng bị mọi người xua đuổi, đói khát, mệt nhọc, ông lê chân vào
nhà Đức giám mục Myriel. Anh được tiếp đón tử tế nhưng gần sáng anh thức dậy,
ăn cắp bộ đồ ăn bằng bạc rồi cất bước ra đi. Đi chưa được bao xa thì anh bị
lính sen đầm bắt giải trả về nhà Myriel. Trái với sự suy đoán của JeanValjean
và đám sen đầm, cụ Myriel bảo chính tay cụ đã tặng Jean Valjean bộ đồ ăn đó. Để
chứng minh điều đó cụ cầm luôn đôi chân đèn bằng bạc trên bàn thờ Chúa trao cho
Jean Valjean kèm theo lời khuyên hãy làm người lương thiện.
Rời nhà linh mục Myriel ra đi, tâm trạng Jean
Valjean rối bời giữa hai bờ thiện ác. Trên đường đi trong tâm trạng rối bời đó,
Jean Valjean đã vô tình đoạt đồng hào của chú béGervais. Song khi bừng tỉnh,
Jean Valjean tìm chú bé trả lại đồng hào thì chú bé đã đi mất. Vì lẽ đó mà JeanValjean
lại bị Javert, thanh tra mật thám, tiếp tục theo dõi, lùng bắt.
Tại thị trấn nọ, có một đám cháy xảy ra ở tòa
thị chính. Hai đứa con của cảnh sát trưởng bị kẹt trong đó. Bỗng xuất hiện một
người lạ mặt to khỏe xông vào đám cháy cứu hai đứa trẻ.Vì việc làm đó, người lạ
mặt không bị hỏi giấy tờ và được phép ở lại thị trấn, người ấy xưng tên là
Madeleine. Nhờ tài làm ăn tháo vát, Madeleine dần trở nên giàu có và được bầu
làm thị trưởng. Madeleine luôn làm việc thiện nên dân chúng rất yêu quý ông.
Trong xưởng của Madeleine, có chịFantine. Chị
này do có con hoang nên bị mụ giám thị đuổi việc. Để có tiền nuôi con, cô phải
bán tóc, bán răng và sau phải đi làm điếm. Một hôm do bị một gã công tử trêu
đùa, chị phản ứng lại và bị Javert bắt giam. Hắn sử phạt chị sáu tháng
tù.Madeleine xuất hiện kịp thời, hiểu rõ sự tình nên bắt Javert thả Fantine
ra.Fantine bị bênh, Madeleine đưa chị đi đến bệnh viện chạy chữa.
Tại thị trấn bên cạnh, có một người bị bắt
oan vì giống Jean Valjean. Madeleine tức Jean Valjean thật, ra tòa để cứu
Champmathieu vô tội kia, nên lệnh bắt Madeleine được trao cho Javert. Javert
tìm đến bệnh viện.bên giường Fantine, Javert thể hiện uy quyền của mình.
Fantine bị sốc mà chết.Jean valjean trấn áp Javert để nói lời từ biệt và hứa với
Fantine rằng mình sẽ thay cô chăm cho Cosette.
Jean Valjean
bị nhốt vào tù nhưng đã vượt ngục và tìm đến nhà Thenaier chuộc Cosetterồi mai
danh ẩn tích nuôi dạyCosettenên người.Cosette lớn lên xinh đẹp và yêu Marius, một
chiến sĩ cộng hòa. Cuộc khởi nghĩa 1832 nổ ra, Jean Valjean lên chiến lũy, tha
cho Javert, rồi cõng Marius trốn và hai người gặp Javert. Javert lại tha không
bắt Jean Valjean. Vì hành động đó nên Javert đã tự sát. Marius cưới Cosette.Hai
người sống hạnh phúc. Jean Valjean chết trong vòng tay yêu dấu của đôi vợ chồng
trẻ.
Lãng
mạn được hiểu theo nghĩa chiết tự là sóng tràn bờ,
chỉ một sự phóng túng, tự do, vượt lên trên mọi ràng buộc. Xung quanh từ lãng mạn
có rất nhiều thuật ngữ khác nhau mà chủ nghĩa lãng mạn chỉ là một trong số đó
như: "phương thức lãng mạn",
"hình thái lãng mạn",
"tính chất lãng mạn".
Nghệ
thuật lãng mạn là một
bộ phận nằm trong trào lưu “Chủ nghĩa
lãng mạn” - là trào lưu văn học, vừa là phương pháp sáng tác, mang một nội
dung lịch sử xã hội-cụ thể, được hình thành ở Tây Âu sau Cách mạng tư sản Pháp
năm 1789.Nghệ thuật lãng mạn ngoài việc
được thể hiện qua chủ đề, tư tưởng,.. thì nhân vật là một điều vô cùng ý nghĩa.
Nhận xét về nhân vật lãng mạn, Lỗ Tấn nói :“nhìn
chung họ đều có xu hướng như nhau, bất mãn với thời thế và không bằng lòng với
tiếng kêu hòa hoãn, , cho nên họ đã cất lên những tiếng làm cho người nghe phải
đưng dậy giành lấy đất trời và chống lại bọn phàm tục”. Belinxki thì cho rằng,nhân
vật lãng mạn lấy “tâm hồn và trái tim làm
cơ sở để nói lên những nguyện vọng không rõ rệt muốn tiến tới một cái gì đó tốt
đẹp hơn, cao cả hơn”. Và theo nghĩa rộng thì nhân vật trong chủ nghĩa lãng
mạn ngoài cái vỏ phi thường của hình tượng, có lý tưởng đẹp đẽ đối lập với thực
tế xung qunh vẫn chứa đựng bên trong những nét điển hình của con người đương thời.
Theo chúng tôi Nghệ thuật lãng mạn qua nhân vật có thể hiểu là những cách thức,
phương thức mà nhà văn sử dụng nhằm tô đậm những yếu tố thuộc về cái đẹp, cái
thiện; những giấc mơ, khát vọng cao đẹp hướng tới ánh sáng, tương lai của nhân
vật lãng mạn.Những cách thức, phương
thức đó thường là: xây dựng nhân vật phi thường trong hoàn cảnh phi thường, lý
tưởng hóa, biện pháp tương phản, biện pháp cường điệu phóng đại, biện pháp so
sánh, ngôn ngữ,…
Đến với “Những người khốn khổ”, Victo Hugo
dành nhiều tâm huyết cho một cuốn tiểu thuyết “đẹp hơn và trọn vẹn hơn”. Trong số 225 nhân vật của tác phẩm thì
có tới 91 nhân vật lãng mạn, trong số 91 người đó, Jean Valijean là nhân vật đại
diệntiêu biểu cho số lượng nhân vật lãng mạn còn lại của tác phẩm, tiêu biểu
cho đặc trưng phương thức xây dựng nhân vật lãng mạn của Hugo. Do đó, chúng tôi
xin đưa ra những nét điển hình trong Nghệ thuật lãng mạn qua nhân vật Jean
Valijean.
Để
minh chứng cho vẻ đẹp lí tưởng, xuất chúng của Jean Valijean, chúng tôi chứng
minh ở hai đặc điểm đó là lai lịch và vẻ đẹp ngoại hình Jean Valijean
Về lai lịch, Jean Valijean sinh ra ở một gia
đình nông dân nghèo.Lớn lên làm nghề xén cây ở Phavoron. Mẹ chết vì cơn sốt xuống
sữa, cha làm nghề xén cây, chết vì bị sẩy chân ngã xuống núi. Ông chỉ còn lại một người chị góa chồng với bảy
đứa con nhỏ, đứa lớn nhất mới lên tám, đứa út mới đầy năm.
*
Khi ông làJean Valjean
Khi chỉ mới ở tuổi hai lăm anh đã phải gánh
vác công việc gia đình như một người chồng “Jean
Valjean năm ấy đúng hai mươi lăm tuổi, anh thay anh rể đi làm giúp chị nuôi các
cháu. Rất là giản dị: anh coi đó là một bổn phận phải làm”. Cả thời trai trẻ,
anh là một người nông dân hiền lành, anh làm quần quật suốt ngày mới tìm nổi
cái ăn nên chẳng nghe nói anh ta có nhân tình nhân ngài gì, vì thời gian đâu mà
nghĩ đến chuyện yêu đương.
Mười chín năm ở tù, người
thanh niên ấy đã thay đổi “Anh bị thay
chiếc áo nông dân kia bằng chiếc áo tù khổ sai, cả quãng đời của anh trước đây
bị xóa mờ, anh không còn là Jean Valjean nữa mà được thay bằng con số 24601”.
Và sau khi ra tù anh
cũng trở thành một con người khác! Ngoại hình thì “Hắn ta khoảng trên 45 tuổi, người tầm thước, to cao, vạm vỡ trông đầy
sung sức. Chiếc mũ Cát-Két có lưỡi trai bằng da sụp xuống chán che khuất một phần
khuôn mặt rạm nắng nhễ nhại mồ hôi. Chiếc sơ mi vải thô màu vàng, cổ cái mỏ,
đeo bạc, để lòi ra cái ngực đầy lông. Chiếc cà vạt vặn lại như mẩu thừng. Cái
quần bằng vỏ thô màu xanh đã cũ nát, 1 bên gối bạc phếch và 1 bên bị thủng…”
. Tâm lý cũng thay đổi “Lúc vào tù Jean Valjean
run sợ, khóc lóc: đến khi ra anh thành người thản nhiên, trơ như đá. Lúc vào
lòng anh tuyệt vọng, nay ra lòng anh đen tối. Cái gì đã xảy ra trong tâm hồn anh?”
*
Khi ông
mang tên Madeleine
Tám năm sau khi ra tù, ông lấy tên là Madeleine và nhờ đầu óc của mình ông đã trở thành một
người giàu có, bề ngoài và tâm hồn ông như một vị chúa cứu rỗi, “Bao giờ ông Madeleine
cũng giữ tác phong giản hư những ngày mới đến. Mắt nghiêm chỉnh, tóc hoa râm,
da rám nắng như một người thợ nhưng vẻ mặt thì đăm chiêu như một triết gia”..“Ông
giải hòa những đám xích mích, ông ngăn ngừa những sự kiện tụng, ông giúp những
kẻ thù làm lành với nhau. Ai cũng muốn nhờ ông phân xử hộ, lòng chính trực của
ông là một bộ luật tự nhiên”
*
Khi ông là Uyntim Phosolovang
Bản chất tốt bụng lương
thiện nên dù có mang tên họ nào, ông cũng tốt bụng luôn giúp đỡ kẻ khó. Khi ông
là Uyntim Phosolovang ông sống thầm lặng, giấu mình và dường như mọi người
không hề biết rõ lai lịch của ông. Họ chỉ biết ông là một lão tốt bụng, hay thầm
lặng giúp những kẻ ăn xin ngoài đường, ông được coi như vị chúa cứu thế của những
con người cơ cực kia. Vẻ đẹp ngoại hình của ông cũng được khắc họa qua cái nhìn
của Marius ‘‘Trạc tuổi 60, có vẻ buồn rầu và nghiêm nghị,
với các vóc dáng khỏe mạnh và mệt mỏi của con nhà lính đã giải ngũ. Trang phục của ông tươm tất và sạch sẽ. Ông có
mái tóc bạc phơ… trông ông ra vẻ hiền lành nhưng khó gần, ông không để mắt nhìn
vào một ai cả”.
Ngoài ra ông còn là con
người có sức mạnh phi thường về thể chất, điều đó được thể hiện xuyên suốt trong tác phẩm:
Khi cứu Fauchelevent,
Jean Valijean chui xuống gầm xe lấy lưng bẩy xe lên để Fauchelevent đang hẹp ở
đó có thể ra được và chính anh cũng thừa nhận rằng lấy lưng mà nâng một cái xe
nặng như thế này thì người nào có sức khỏe ghê gớm mới làm nổi. Và người có sức
mạnh ghê gớm đó chính là Jean Valijean, sức mạnh của ông được người ta mệnh
danh là Giăng Kích.
Sức mạnh về thể chất đó
đã nhiều lần giúp anh thoát khỏi tay của Javert. Lần ra tù đầu ông gặp và được Cosette thoát khỏi nhà
bà Thénardier, ông và Cosette đã bị Javert rượt đuổi. Sức mạnh phi thường đã giúp ông băng qua được
những con đường ở Paris trong đêm tối. Sức mạnh kết hợp với sự khéo léo cùng với
khả năng leo trèo đã giúp ông cõng theo Cosette
vượt qua khỏi bức tường cao để vào trong nhà tu kín mà không ai có thể
vào được. Điều ấy khiến cho cụ Fauchelevent cũng phải bất ngờ, ngạc nhiên “… trời đất ơi! Làm sao bác lại ở đây, hở
bác Madeleine. Lạy chúa! Bác vào bằng cái ngõ nào thế? Bác từ trên trời rơi xuống
đấy ư? Thế nhưng bác làm sao mà lọt vào được đây?
Tài năng của Jean
Valijean được thể hiện trên chiến lũy. Chiến lũy là không gian quan trọng để
tác giả xây dựng tính cách nhân vật Jean Valijean với sức mạnh phi thường trong
hoàn cảnh phi thường. Ở đây ông cứu người bất chấp mọi nguy hiểm, cứu Marus, cứu
Javert kẻ đã đánh đuổi, rình rập để bắt anh vào tù. Anh trở thành anh hùng trên chiến lũy.
Khi xây dựng nhân vật lí tưởng, xuất chúng, sức mạnh
phi thường, nhân vật lãng mạn hiện lên một cách rực rỡ. Mặc dù đều là những
hoàn cảnh không thật, nhân vật không thật nhưng họ lại để lại ấn tượng sâu sắc
trong lòng người đọc.
Cuộc đời sáu mươi tư năm
của Jean Valijean có không ít những thăng trầm và biến đổi nhưng ông vẫn ngời
sáng một cá tính đặc biệt thể hiện qua khát vọng sống mãnh liệt:
Chỉ vì anh đập một miếng
kính, lấy một cái bánh mì vì khát vọng được sống, hy vọng cứu sống gia đình
mình (người chị và bảy đứa cháu). Vì đói mà con người ta mất đi phần người,
thoát khỏi bức tử hình là nạn đói mà con người chỉ vì mẩu bánh mì mà phải đi
tù.
Khát vọng sống của Jean Valjean chưa bao giờ nguôi, anh trốn tù khi có cơ hội, và
chỉ với án năm năm tù giam, vì lẽ ham được sống, anh đã trốn tù bốn lần trong
vòng mười chín năm. Cũng vì lẽ ham sống ấy mà từ cái tội ăn trộm bánh mì bị
nhân lên gấp bội, nó đánh đổi anh cả một cuộc đời trai trẻ. Vượt ngục cho thấy
sự đáng sợ của nhà tù và cho thấy khát vọng tự do của người nông dân lương thiện.
Anh có khát vọng sống
nên anh mới lấy trộm đĩa, bắt bằng bạc của nhà Thờ. Ra tù cứ tưởng anh sẽ được
sống như mọi thành viên trong xã hội, nhưng không như vậy. Từ nhà trọ tồi tàn
xác xơ nhất đều xua đuổi anh bởi anh mang trong mình giấy thông hành màu vàng.
Ngay cả khi anh xin trọ trong nhà lao cũng không được, muốn vào đó anh phải trở
lại làm tội phạm. Lúc đường cùng, anh gặp được giám mục Miryel – là người có lòng nhân từ độ lượng.
Vị giám mục đối xử nhân từ với anh cho anh ăn, cho anh ngủ và ngay cả khi anh
ăn cắp bạc rồi bỏ đi thì vị giám mục vẫn tha thứ cho anh. Trước những gì vị
giám mục đã làm với anh, anh như được thức tỉnh, anh đến quỳ trước cửa nhà đức
giám mục Miryel và từ đây anh trở thành
người có lòng nhân từ cao cả.
SauJean Valijean phải chạy
trốn và phải đội lốt, anh không thể sống bình yên với cái tên của mình: Khi là
thị trưởng Madeleine bị lầm là tên tù khổ
sai. Lần này, ông đã tự thú mình mới là tên tù nhân 24601. Một lần nữa bị bỏ
tù. Tưởng chừng như số phận đã dừng
lại ở đây, nhhưng khát vọng sống của ông chưa bao giờ vơi. Nhờ cứu tên thủy thủ,
mà ông đã rơi xuống biển, ai cũng tưởng Jean Valjean đã chết, nhưng bằng khả năng vượt biển ông đã
giành lại được một cơ hội được tự do, được sống nữa.
Trốn chạy trước sự tìm bắt
của tên cảnh sát Javert ông vào nhà tù, một lần
nữa ông cần giấu thân phận mình, đổi tên thành Uyntim Phosolovang, giả làm xác
chết để có hy vọng được sống.
Như vậy, khát vọng sống
mãnh liệt của Jean Valijean được đặt trong hoàn cảnh bất thường càng làm tô đậm
thêm con người lí tưởng, xuất chúng, tính cách phi thường của nhân vật.
Tác phẩm kết thúc với
cái chết của nhân vật trung tâm Jean Valijean – hình tượng cái chết bất tử. Câu
văn “chết tức là đi vào bầu ánh sáng vĩ đại”
thể hiện rõ nét đặc điểm của chủ nghĩa lãng mạn, luôn vượt lên trên hiện thực
vươn tới cái đẹp, cái thanh thiện, thanh khiết: “Khi hơi thở củaJean Valijean trở nên đứt đoạn bởi những tiếng khò khè,
ánh sáng của thế giới xa lạ đã thoáng hiện lên trong con người ông. Rồi ông ra
hiệu cho Cosette đến gần rồi tới Marius,
ông dặn dò hai con bằng tình yêu thương, Cosette và Marius ngã quỵ xuống, nghẹn ngào, mỗi người nắm trên một bàn tay
của Jean Valijean. Ông ngã bật ra đằng
sau, ánh sáng hai ngọn đèn nến soi sáng ông, khuôn mặt trắng bệch của ông nhìn
lên trời … Đêm không sao và tối thăm thẳm . Dĩ nhiên trong bóng tối một thiên
thần hùng vĩ đang dang đôi cánh đón đợi linh hồn ông”.
Bút pháp lãng mạn không
chỉ làm dịu đi nỗi đau của nhân vật mà còn khẳng định sự bất tử của họ. Cái chết
không gợi một sự buồn chán, ủ ê cho người đọc mà là như lí tưởng hóa cái bất tử
của nhân vật. Với cách miêu tả lãng mạn nhân vật của Victor Hugo đã chết nhưng
lí tưởng của họ vẫn sống, người ta tìm thấy ở đó niềm lạc quan.
Tiểu kết:Bằng tài năng của mình, Victo Hugo đã xây dựng nhân
vật bằng bút pháp lãng mạn – Những con người khốn khổ hiện lên với mọi vẻ đẹp cả
về hình thức và tâm hồn. Jean Valijean – một con người tưởng chừng là con người
dưới đáy, sống ven rìa của xã hội nhưng dưới cái nhìn của Victor Hugo,Jean Valijean hiện lên với vẻ đẹp ngoại hình xuất
chúng, vẻ đẹp sức mạnh thể chất phi thường và được lí tưởng hóa với cá tính đặc
biệt ngời sáng, vào hoàn cảnh bất ngờ, trớ trêu nhưng Jean Valijean vẫn sống bằng
tình thương, hy sinh vì người khác. Anh vẫn hiện lên với vẻ đẹp chân chính của
một con người lao động và ông luôn có khát vọng sống mãnh liệt, vượt lên trên mọi
hoàn cảnh.
Xã hội ấy, những bất
công tù túng đẩy con người ta đến đau khổ, cái lối trừng phạt, trong đó nổi bật
sự tàn nhẫn, chỉ đưa đến kết quả tệ hại là biến dần dần con người thành thú rừng,
có khi thành thú dữ. Bao nhiêu lần Jean Valjean vượt ngục đủ thấy tác hại lạ
lùng của pháp luật. “Pháp luật, thành kiến,
sự việc, con người, đồ vật,…” những kẻ bị pháp luật trừng trị đều cảm thấy
đè nặng lên đầu mình tất cả sức nặng của xã hội loài người, nó quả thật vô cùng
to lớn đối với ai đứng ngoài mà nhìn, và đối với người bị nó đè lên thì lại vô
cùng kinh khủng.
Gặp lòng thương của vị
cha xứ, nênJean Valjean đã bán linh hồn cho chúa, ông phải sống là một con người
lương thiện: ăn trộm đồ nhưng cha xứ lại bảo là cho ông, ông tránh được tội lỗi,
không rơi vào tù. Gặp cậu bé Gervais,ông
vô tình dẫm chân lên đồng hào bốn mươi xu, dù chỉ vô tình nhưng khi cậu bé đi
khỏi ông nhấc chân lên, quả nhiên có đồng vàng, ông run sợ, chạy tìm cậu bé.Lời
của cha xứ “Anh hứa sẽ trở thành con người
lương thiện. Linh hồn của anh ta mua đây, ta đem nó ra khỏi tư tưởng lầm lỗi,
ta đem dâng nó cho Chúa”“Trái tim như vỡ ra, anh khóc rưng rức. Mười chín năm
trời bây giờ anh mới khóc lần này là lần đầu”cho thấychính
Jean Valjean cũng là người nhận được sự tha thứ từ người khác, sự thứ tha và
tin tưởng của ông giám mục Myriel khiến
Jean Valjean “mơ hồ cảm thấy lời tha tội của nhà tu hành như một đợt xung phong dữ dội”hay
chính tiếng khóc nức nở của bé Gervais giúp Jean Valjean thức tỉnh từ tội lỗi lại
trở về bản tính lương thiện.
Theo Lê Nguyên Cẩn thì
đây là: “thời điểm để tác giả phủ lên
nhân vật tấm màn lãng mạn kì ảo, biến Jean Valjean từ một nạn nhân bị đời ruồng
rẫy, xua đuổi thành một ân nhân cứu thế, giúp đời theo quan điểm chủ nghĩa xã hội
không tưởng và theo cách nhìn nhân đạo lãng mạn của Hugo”. Con đường trở về
với cái thiện của nhân vật được tạo dựng mang nhiều tính chất đặc biệt. Tác giả
xây dựng nhiều chi tiết, sự kiện lien tiếp dồn đuổi nhân vật để nhân vật có sự
chuyển biến . Tác giả cũng rất lưu tâm xây dựng nét tính cách cao cả ở nhân vật
này.
Vì các biện pháp này kết
hợp rất chặt chẽ, hài hòa trong cách thể hiện tình thương với con người của
Jean Valjean nên chúng tôi xin đưa ra biểu
hiện của tình thương trước sau đó mới rút ra đặc điểm riêng của ba biện pháp .
Jean Valjean là nhân vật đại diện cho giải pháp tình
thương, lấy tình thương để cải tạo xã hội.Tình cảm mạnh mẽ và lý tưởng đẹp đẽ của
Jean Valjean được thể hiện qua suy nghĩ,
hành động của ông với hàng loạt các nhân vật từ đầu đến cuối tác phẩm với những biểu hiện cao thượng, những tình cảm
đẹp đẽ mà ông muốn hướng đến. Jean Valjean
cảm thấy việc im lặng, không biết phê phán những cái xấu xa, giúp đỡ những
điều tốt đẹp là “một tội
ác khốn nạn, hèn hạ , hiểm độc , đáng khinh, đáng tởm”
Đối với những đứa cháu và chị gái:Vì thương bảy đứa cháu và bà mẹ bất lực giữa mùa
đói rét, không một miếng ăn, ông đã phải ăn cắp một cái bánh mỳ . Khi hành động,
ông ý thức được hành động của mình là sai lầm nhưng tình thương cháu lớn hơn nỗi
thương thân. Khi bị bắt đi tù,Jean Valjean
vẫn không ngớt nghĩ về những đứa trẻ “anh
vừa nức nở vừa giơ tay lên, hạ xuống bảy lần, mỗi lần hạ thấp hơn, trong anh
như đang lần lượt sờ đầu bảy đứa trẻ
khác nhau”.
Đối với những người chưa từng quen biết :Tình thương dành cho cả những người ông chưa từng
quen biết: hành động xả thân cứu Fauchelevent và Săngmachio. Có thể nói, đặt
lưng mình xuống đỡ bánh xe và sẵn sàng xông pha vào mưa bom bão đạn là một hành
động vô cùng nguy hiểm. Đó là hành động thế mạng mình để đổi lấy mạng sống của
người khác. Rõ ràng Jean Valjean không bắt
buộc phải cứu họ nhưng trong hoàn cảnh “ngàn cân treo sợi tóc” ấy ông cần phải
cứu.
Đối với nhân dân lao động
ở đất Môngtơrơi: khi trở thành bác Madeleine, nhờ phát minh và sáng kiến
thông minh, ông trở thành một thị trưởng giàu lòng thương người: “Ai túng đói cứ tìm đến đó, chắc chắn sẽ có
việc và có cơm ăn. BácMadeleine chỉ đòi hỏi đàn ông phải lương thiện, có chí,
đàn bà phải nết na, đứng đắn, và mọi người đều phải ngay thẳng, thật thà”. Ông trở thành một vị thánh giữa cuộc đời, một
con người mang trái tim của Chúa “ông làm
vô số việc thiện mà giấu giếm như người làm việc ác”.
Khi ông là Uyntim
Phosolovang, một con người sống ẩn mình, ông luôn giúp đỡ những con người cơ cực.
Cụ Mabop chủ hiệu sách già tuổi, buôn bán thô lỗ, ông đã vứt số tiền đó vào khu
vườn mong sao cụ có chút hy vọng thoát khỏi cơn đói khát. Ông còn là ân nhân của
cả gia đình Thenardier – gia đình tàn bạo chỉ
bóc lột tiền nhưng khi họ túng bấn, ông vẫn như một vị cứu rỗi, cưu mang cả gia
đình họ.
Đối với Fantine :bị Javert phát hiện,
Jean Valjean không chạy trốn mà đến thămFantine,
biết rõ Fantine ốm và có thể chết bất cứ lúc nào. Vì vậy buộc Jean Valjean phải
nhún nhường van xinJavert không phải vì mình mà vì Fantine.Để thực hiện lời hứa
với Fantine, trong lúcJavert quát tháo
thô lỗ, Jean Valjean vẫn rất tế nhị, không những “không cố gỡ bàn tay hắn” mà còn kính cẩn “Tôi cầu xin ông một điều”. Tất cả đều vì ông muốn giữ lời hứa sẽ
tìm con cho chị, không muốn chị phải đau
khổ thêm nữa.Khi Fantine mất, ông lạnh
lùng kết tộiJavert “Anh đã giết chết người
đàn bà này rồi đó” khiếnJavert “khiếp sợ chẳng dám động thủ nữa”. tình yêu
thương đối với con người, nhất là những người nghèo khổ đang dâng lên mạnh mẽ
hơn lúc nào hết trong Jean Valjean để có bản lĩnh kiên cường trước Javert. “Jean Valjean tỳ khuỷa tay lên thành giường,
bàn tay đỡ lấy trán ngắm Fantine nằm dài không nhúc nhích, ông ngồi như thế, mải
miết, nét mặt và dáng điệu của ông cho thấy một nỗi xót thương khôn tả”, đó
là sự đau đớn cho một kiếp người bất hạnh. Ông “ghé lại gần và thì thầm lên taiFantine ” có lẽ đó là lời ông hứa sẽ
tìm và chăm sóc Cosette để người mẹ ra
đi thanh thản.
Đối với Cosette:Ngay từ lần đầu gặp
Cosette, ông đã giúp cô mang thùng nước khi nghe tiếng khóc “hãi hùng và tuyệt vọng”. Khi đã nhận ra đây là đứa con củaFantine,
ông “cúi xuống cô bé và nhìn cô bằng tất
cả tâm hồn mình”. Sự xuất hiện của ông như một thứ ánh sáng tình thương quý
giá mà bao lâu rồi Cosette mới nhận được,
ông cố gắng chuộc đứa bé khiến Cosette cảm thấy “có một niềm tin thần thánh trong lòng mình”.
Jean Valjean hết lòng yêu thương,
chăm sóc, dạy dỗCosette. Ông cho Cosette tình yêu của người mẹ “Ông yêu thương Cosette như con, như mẹ,
như em gái”. Ông yêu thương Cosette như một người cha “một ông cha hơi kì dị một chút, vì bao gồm cả vai ông, vai con, vai
anh, vai chồng, vai nào cũng có trong người jean valjean”. Đồng thời, trong
tầm nhìn dò xét của Javert, Jean Valjean đã phải tìm hết cách này đến cách khác
bảo vệ và giữCosette bên cạnh mình. Cho
đến biết Marius thíchCosette, ông đã căm ghét, dè chừng với anh, tìm mọi cách để Marius tránh xa con gái mình. Suy
nghĩ và hành động ấy thực chất xuất phát từ việc không muốn Cosette phải xa
mình.“Ông cha ấy thương Cosette, yêu
Cosette, coi nàng như ánh sáng, như nhà ở, như gia đình, như Tổ quốc, như thiên
đường của mình”. Nhưng vì không muốn Cosette phải đau khổ, ông đã liều mình cứuMarius ,
đưa tặng Cosette số tiền 597000 phrăng và tán thành cho hôn lễ của hai người.
Trong hôn lễ, mặc dù “tươi cười”
nhưng “nụ cười ông đượm vẻ đau xót”.
Có lẽ nỗi đau xót ấy là vì mặc dù chấp nhận hi sinh đểCosette được hạnh phúc nhưng nỗi buồn xa con, không
được bên con mỗi ngày là điều đau đớn quá lớn trong ông. Trong lời giải thích với
Marius, Jean Valjean có nói rằng sở dĩ ông tự thú mình từng là một người
tù khổ sai vì không muốn mất đi sợi dây ràng
buộc với Cosette. Như vậy, Jean Valjean phải đau khổ vì ông muốn được cả hai điều
: được là chính mình và được gần Cosette. Và ông đã nói thật với Marius. Điều
này giải thích tại sao một mặt ông dấu Cosette mình là tù khổ sai, nhưng mặt
khác ông bắt nàng gọi mình là “ ông Jean”
, mặc dù tiếng “cha ơi” nghe êm ái hơn nhiều. Ông thú nhận “nó là tất cả cuộc đời của tôi. Chúng tôi đã
không rời nhau…Tôi là cha nó và nó là con của tôi”.Do đó, có thể dễ hiểu
khi nhận thấy Hugo dành phần lớn dung lượng tác phẩm để xuyên suốt, nổi bật
tình phụ tử Jean Valjean dành cho
Cosette.
Đối với Marius:Ngay từ đầu, ấn tượng củaJean Valjean dành cho
Marius không hề tốt đẹp, biết Marius
thíchCosette và có ý theo đuổi con gái
mình, ông đã lập tức chuyển nơi làm. Khi Marius tìm ra địa chỉ nhà mình ông lại
quyết định rời Pháp. Đọc được thư Marius
gửi cho Cosette ông lấy lam hả hê vì biếtMarius
sắp bước vào chỗ chết. Tuy nhiên trước tình huống Marius gặp nguy hiểm, lòng thương người lại trỗi dậy,
một phần cũng vì không muốn Cosette đau khổ, Jean Valjean đã liều mình đến chộp
lấy Marius mang đi khiMarius ngã xuống
trong trận chiến, xé áo mình để băng bó vết thương cho Marius. Khi chạm trán vớiJavert,
Jean Valjean đã đề nghị Javert có thể bắt mình nhưng hãy mang Marius về nhà ông
ngoại hắn giùm. Như vậy, tình thương con người đã giúp Jean Valjean vượt qua những
lợi ích bản năng của cá nhân, sự hi sinh càng được đẩy cao khi ông đồng ý cho
Cosette lấy Marius. Thậm chí khi Marius
hỏiJean Valjean cũng tỏ ra không biết ai
là người cứu chàng, đó là sự hi sinh thầm lặng, không cần danh tiếng, đền đáp.
Đối với Javert:Nhân vật Javert vừa đặt
trong sự đối lập vớiJean Valjean nhưng đồng thời cũng thể hiện tấm lòng cao cả
của Jean Valjean qua nhân vật này. Javert là cái hộp đen cất giữ cái tên Jean
Valjean đã hoàn toàn bị quên lãng. Javert là nỗi ám ảnh, nỗi sợ hãi của Jean Valjean.
Sự nhòm ngó, theo đuổi của Javert với Jean Valjean trải dài khắp tác phẩm.Cái
chết của Javert, một mặt cũng là sự chiến thắng của Jean Valjean. Jean Valjean
đã có được lòng khâm phục của Javert, và thắng lợi của ông là tuyệt đối vì
Javert đã tôn kính cả Madeleine lẫn Jean Valjean : “ Hình ảnh ông Madeleine lại hiện lên đằng sau Jean Valjean : hai khuôn
mặt đáng tôn kính” .
v Biện pháp đối lập tương
phản :
Bên cạnh cái tài, Jean
Valjean nổi lên vẻ đẹp của cái tâm, cái thiện, một con người có tâm hồn trong
sáng, chan chứa yêu thương. Cái tâm đó được đặt trong phép đối lập khi đặt với
nhân vật Thénardier . Xuất hiện như một cặp đối nghịch, Jean Valjean là biểu tượng
của sự thánh thiện, Thénardier là hình mẫu của sự đê hèn xấu xa. Hai nhân vật
này, để tồn tại đều phải sử dụng một loạt tên giả. Nhưng nếu Jean Valjean buộc
phải dùng tên giả để cứu rỗi linh hồn, thì Thénardier tự nguyện vứt bỏ tên thật,
cố tình dùng tên giả để kiếm ăn. Một kiểu làm tiền bằng cách hy sinh cái tên của
mình, và bằng cách đó bán linh hồn cho quỷ dữ.
Nhưng xuyên suốt toàn bộ
tác phẩm phải là việc xây dựng Jean
Valjean đối lập với Javert để làm nổi bật giữa Thiện và Ác, giữa Cường quyền va
Nạn nhân. Jean Valjean được miêu tả như một anh hùng, một cứu tinh, một con người
phi thường trong hoàn cảnh đặc biệt. Cách miêu tả này tạo ra một cái nhìn khác
thường, tương phản , đối lập hoàn toàn cái nhìn vềJavert . Thế nhưng cái ấn tượng
về sự phi thường ấy không hề lấn át đi tính cách hợp lý của nhân vật trong sự
tương quan tính cách và hoàn cảnh.
v Biện pháp cường điệu
phóng đại:
Hugo dung biện pháp cường điệu để tuyệt đối hóa
nhân vật, các nhân vật của ông đã xấu thì xấu kinh khủng, đã tốt thì tốt tuyệt
vời. Đối với Jean Valjean là người có đạo đức tuyệt vời, mặc dù bị pháp luật
đàn áp dã man, ông vẫn có đạo đức đến mức không hằn thù gì cả kẻ đã làm hại
mình như Javert, lại còn cứu hắn ở trên chiến lũy. Khi là một người giàu có
“ông lo làm giàu cho cả xứ trước rồi nghĩ đến mình sau”. Ông không sợ đôi mắt
do thám của Javert để cứu Fantine. Ông không để người khác vì mình mà phải chết
nên cứu Săngmachiơ, và rồi vượt bao nguy hiểm đem Marius từ chiến lũy về cho
Cosette. Jean Valjean được xây dựng như một ước mơ trong một thế giới lý tưởng.
Biện pháp cường điệu phóng đại được tỏa sáng lung linh trong những sự kiện ít
giống thật, nhưng nó lại được đúc kết bằng tình yêu thương, niềm trăn trở của
Hugo trước những bất công của xã hội loài người.
v
Nghệ
thuật so sánh:
Hugo
đãtạo nên một Jean Valjean phi thường, khó có thực ở ngoài đời nên nghệ thuật
so sánh đã giúp nhân vật của ông đến gần hơn với bạn đọc.Tác giả đã xây dựngJean
Valjean như một vị thánh sống hi sinh cá nhân vì hạnh phúc người khác. Jean Valjean thực sự trở thành ông Bụt khi cứu
Fantine thoát khỏi tay Javert, khi đỡ thùng nước lạnh cóng từ tay Cosette, khi
cõng Marius trong cống ngầm.Hơn nữa cả đời ông là sự thay đổi tên họ hay chính
là hóa thân. Từ Jean Valjean trở thành ông thị trưởng Madeleine, bác làm vườn
Phosolovang giống như truyện dân gian từ cô Tấm hóa thành con chim vàng anh,
cây xoan đào, khung cửi, quả thị.
Tiểu kết :Qua cách sử dụng biện
pháp đối lập tương phản,biện pháp cường điệu phóng đại và nghệ thuật so sánh, hình
tượng Jean Valjean vận động từ bóng tối đến ánh sáng, từ cái tha hóa đến cái
toàn vẹn, cái nhìn hướng về tương lai. Hình tượng ấy còn được thông qua cách
đánh giá của các nhân vật về Jean Valjean: những người ở thị trấn coi ông là ân
nhân, là vị Thánh đáng khâm phục trân trọng; Fantine coi ông như một người tri
âm cuối cùng của mình; Cossett coi ông như một người cha yêu suốt đời đáng kính; Marius sau khi biết được
sự hiểu lầm của mình với Jean Valjean đã phải thốt lên “Đó là một anh hùng! Đó là một
ông Thánh”;còn Javert ngay cả khi chết cũng đã phải tôn kính cả Madeleine lẫn
Jean Valjean.
Ở nhân vật Jean Valjean,
tính cách chuyển biến hết sức dữ dội thể hiện qua những lần tự thú. Từ sự thay
đổi nhận thức tâm lý của một tên tù khổ sai khi được đức giám mục ân xá, ông tự
thú lòng mình, thay đổi số phận mình. Hayđược thể hiện rõ qua màn độc thoại nội
tâm giữa “ tự thú “ hay “ không đi tự thú”khi cứu Săngmachio. Và cả khi ông chấp nhận tự thú với Marius
ông là tên tù khổ sai Jean Valjean chứ không phải ông Uyntim Phosolovang – cha
của Cossett, ông quả quyết chấp nhận đánh mất thứ ánh sáng duy nhất trên đời là
Cossett để hy vọng sống cuộc đời thành thực của bản thân mình:
Sau khi được giám mục
Myriel đưa ra khỏi bóng tối tội ác đến với ánh sáng của lòng lương thiện, Jean
Valjean đã luôn phấn đấu để trở thành người lương thiện đúng nghĩa và chỉ nghe
theo trái tim yêu thương. Lời của cha xứ
“Anh hứa sẽ trở thành con người lương thiện. Linh hồn của anh ta mua đây, ta
đem nó ra khỏi tư tưởng lầm lỗi, ta đem dâng nó cho Chúa”“Trái tim như vỡ ra,
anh khóc rung rức. Mười chín năm trời bây giờ anh mới khóc lần này là lần đầu”
– “Jean vValjean khóc lâu lắm. Nước mắt giàn giụa, tiếng khóc
nức nở, yếu đuối hơn đàn bà và sợ hãi hơn trẻ con”.
Là kẻ tự chịu ràng buộc trong những đòi hỏi của
bác ái, Jean Valjean dấn thân vào cứu vớt cuộc đời của những người nghèo khổ bất
hạnh. Và để làm được điều này ông buộc phải che đậy thân phận người tù khổ sai
bằng cái tên ngài thị trưởngMadeleine. Tính lãng mạn thể hiện rất rõ ở con người
đáng quý này. Victo Hugo đã thể hiện tài năng phân tích diễn biến tâm lí nhân vật
của mình rất sắc xảo và điêu luyện. Đó là một cuộc đấu tranh nội tâm hết sức
gay gắt, quyết liệt, một sống, một còn. Ông sợ một ai đó phát hiện ra cái tên của
mình, điều ông sợ nhất trong lúc ông trầm ngâm tự vẫn hoặc trong những đêm trằn
trọc không ngủ là có ai đọc đến tên ấy. Ông lo sợ, nếu cái tên ấy hiện ra nó sẽ
làm tiêu tan cuộc đời ông. Chỉ mới nghĩ việc ấy có thể xảy ra ông đã rùng mình.
Có lúc ông cũng định đi tự thú nhưng ông lại lo sợ mất tất cả: tương lai, địa vị,
danh vọng:
Còn gì đau khổ hơn khi
tâm hồn bị giằng xé giữa trận bão táp? Lương tâm con người là một cõi vô biên ghê
rợn. Nhất là khi người ta phải lựa chọn hạnh phúc và đạo đức. Sự lựa chọn xuống
địa ngục để thành thiên thần còn hơn sống thiên đàng để làm quỷ ác – chính là sự
chiến thắng của tâm hồn hướng thiện. Vai trò của thị trưởng Madeleine bị lung lay trước phép thử lương tâm
cứu hay không cứu Săngmachio. Lúc này ngài Madeleine
vô cùng băn khoăn. Suốt đêm ông không thể ngủ, cuộc đấu tranh tâm lý diễn ra dữ
dội “Hiện tại ông đã có một người thay thế”,“Ngoài
xã hội thì ông Madeleine, ông không còn
phải lo gì nữa, quý hồ ông cứ để cho người đời đem tấm bia chung thân ô nhục
kia đè lên đầu Săngmachio”, nhưng ông còn chưa yên, ông băn khoăng day dứt
đêm, ông viết thư gửi lại người ông tin tưởng để đi đầu thú thì lại nghĩ đến Fantine, ông nghĩ rằng ta chết đi thì nhân dân
lao động ở nơi đây cũng khổ sở. “Lão ta
ăn trộm kia mà, ta cố tình nói lão không ăn trộm thì lão cũng ăn trộm rồi! Còn
ta cứ ở đây, ta tiếp tục công việc của ta…Ơ kìa! Ta đã điên, ta đã quá vô lý, tại
sao ta lại nói đến chuyện đi tự thú? Thật đấy, phải suy nghĩ cho kỹ, chớ hấp tấp”.
Ông đắn đo, cuộc đấu tranh nội tâm vô cùng đau đớn, ông đi thú nhận ông là Jean Valjean thì ông sẽ bị vào tù, sống nốt quãng đời còn lại
trong ngục tù, bao nhiêu chuyện tương lai, cứu Cosette con của Fantine, là thị
trưởng để giúp cho đời sống nhân dân lao động được yên ổn.
Suốt năm tiếng đồng hồ
đi lại và cuối cùng ông quyết định đến tòa án thú tội. Trên đường đến tòa án
Arat có bao điều sảy ra: ngựa ốm, xe hỏng,…những điều xảy ra như muốn ngăn cản bước chân ông, nhưng cuối
cùng ông cũng đến nơi. Ông bước vào tòa án, mọi việc vẫn diễn ra, và đến lúc
tên Săngmachio bị kết tội ông đã nói lớn “Các
ông hội thẩm. Xin các ông ta cho người bị cáo đi. Ông chánh án! Xin cho bắt tôi
đi. Người mà ông đang truy nã không phải người này, mà là tôi đây tôi chính là Jean Valjean”.Trước sự bất ngờ của mọi người, ông có đầy đủ chứng cứ chứng
tỏ ông là tên tù khổ sai Jean Valjean nên một lần nữa ông đã bị kết án và vào tù.
Đến cuối đời, Jean Valjean
đã tự thú với Marius như để tìm đến sự
thanh thản của tâm hồn để ra đi một cách thảnh thơi:
“Tôi nguyên là thằng tù khổ sai. Tôi không là gì với
Cossett cả”. Lạnh giá và thành thực! “Tôi là thằng tù khổ sai. Phải! Đáng! Động cơ rất lạ lùng chỉ vì lòng hướng
thiện… gia đình không! Không! Tôi không có gia đình! Tôi không thuộc gia đình
ông. Tôi không ở trong gia đình loài người. Tôi là con người thừa ở trong gia
đình êm ấm của người ta”. Tại sao Jean Valjean chọn Marius để tự thú chứ
không phải là một người nào khác. Phải chăng ông đã hy vọng vào sự công bằng mà
chàng luật sư, đại diện cho công lý của loài người, có thể mang lại cho ông ?
Jean Valjean đã đặt vào canh bạc đó cả cuộc đời mình và kết cục là ông nhận được
sự mất mát tuyệt đối, mất Cosette, chỉ còn đau khổ và cái chết. Marius cũng
nông cạn và định kiến như tất cả những người khác. Vì vậy mà bản anh hùng ca của
Hugo vừa hào hùng lại vừa chua xót.
Cuộc đời có quy luật bù
trừ, nó sẽ không cướp đi tất cả của ông! Trong giờ phút cuối
của cuộc đời Cosette và Marius đã thấu hiểu tấm lòng của vị cha già – cả một đời
hy sinh vì hạnh phúc của đứa con. Ông sống cả đời mà chưa bao giờ biết yêu
thương một người phụ nữ nào ngoài Cosette, và đến khi chút hơi thở cuối ông
cũng đã mãn nguyện vì đứa con ấy đã đến với ông. Chúa đưa linh hồn của ông về với
người, để ông được sống cuộc sống của sự tự do, không vướng bận giữa trần tục.
Ngôn ngữ mang màu sắc đa âm nhưng chủ yếu là dung dị
đời thường, hiện rõ nhất khi miêu tả ngoại hình và diễn biến tâm lý Jean
Valjean với các nhân vật.
Ngôn ngữ đậm chất thơ: Toàn bộ tác phẩm chứa chan tinh thần nhân bản và
tinh thần lãng mạn của Huygo. “Những người khốn khổ” mang lòng cảm thông sâu sắc
đối với những con người bần cùng trong xã hội,ông luôn tin tưởng vào tâm hồn của
họ vẫn tốt đẹp như Jean Valijean bị xã hội giày xéo,bóp nghẹt,lùng bắt thì lại
nảy sinh ra ngài Madeleine sống bình dị,nhân hậu,sẵn sàng hi sinh vì những kẻ bị
ruồng bỏ. Có thể thấy “tình thương là
nguyên tắc thẩm mĩ cơ bản mà ông thể hiện xuyên suốt trong tác phẩm”.
Ngoài ra ông còn sủ dụng tình thương như một giải pháp xã hội,là tư tưởng,là
phương tiện đấu tranh nhằm mang lại bình đẳng và hạnh phúc cho mọi người.
Chất thơ còn thể hiện ở niềm tin và lòng tự hào đối với cách mạng.Cách mạng
sẽ giải phóng con người ra khỏi cuộc sống phi nhân bản của xã hội tư sản,mang đến
xã hội lí tưởng mà trong đó tình thương sẽ là nguyên tắc cao nhất.
Jean Valijean
là nhân vật lãng mạn không có
“tính cách điển hình trong hoàn cảnh điển hình”; chính
xác hơn sẽ là nhân vật được tạo nên bởi nghệ thuât xây dựng tính cách
phi thường trong hoàn cảnh phi thường dưới lăng kính chủ quan của nhà văn về cuộc
sống; phát triển chuyển biến bằng tâm hồn và trái tim của nhà văn. Nhà văn tập
trung khai thác sự tác động của hoàn cảnh đến tính cách nhân vật để tính cách vận
động và phát triển trong mối quan hệ với hoàn cảnh. Hugo phần lớn hướng đến thể
hiện sự chuyển biến tính cách trong hoàn cảnh hẹp mang tính chất cá nhân như :
hoàn cảnh sống, nguồn gốc, xuất thân, tình yêu,… Như vậy, cách xây dựng của
Hugo gần với các nhà văn hiện thực nhưng vẫn chịu ảnh hưởng cảm quan lãng mạn.Nhân
vật nổi lên ở khía cạnh phi thường, nhưng trong hành động và cách ứng xử vẫn thấy
sự thống nhất giữa hoàn cảnh và tính cách.Cuộc đời và tính cách của Jean
Valjean với tất cả những nét riêng của nó có tính chất tiêu biểu cho nhân vật
lãng mạn tích cực, tuong trưng cho lý tưởng lấy điều thiện để chống lại điều
ác.
Jean
Valijean tiêu biểu cho những con người trong xã hội Pháp thế kỉ XIX, tiêu biểu
cho số lượng nhân vật khổng lồ của tác
phẩm, tiêu biểu cho đặc trưng phương thức xây dựng nhân vật của Hugo. Qua nhân
vậtJean Valijean, Hugo đã khẳng định sự bất diệt của tình người và sức mạnh của
tính người trong xã hội.Đồng thời ông muốn thuyết phục giai cấp thống trị bóc lột bằng tình
thương điều hòa giai cấp “sống là để yêu
nhau”.Qua đó thể hiện tấm lòng của Hugo dành cho những người người khốn khổ.Đúng
như ý kiến của Đặng Thị Hạnh : “Những người
khốn khổ là tác phẩm mà ảnh hưởng của chủ nghĩa hiện thực đối với một tác phẩm
lãng mạn như Hugo là khá rõ. Điều đó thể hiện ở việc đưa những đề tài mang tính
thời sự lên vị trí trung tâm, trong việc xây dựng hình tượng nhân vật lấy từ
môi trường dưới đáy của các đô thị hiện đại” và “ông đã lý tưởng hóa với chủ định ca ngợi lương tâm cá nhân và sự bất bạo
động qua nhân vậtJean Valjean”.
Tác phẩm “Những người khốn khổ” là một bản
anh hùng ca nhân dân bi hùng. Trang sách
khép lại nhưng dư âm của nó còn đọng lại mãi trong lòng chúng tôi về hình tượng
vị Thánh sống Jean Valjean- nhân vật chủ chốt trong suốt chiều dài tác phẩm được
xây dựng bằng nghệ thuật lãng mạn. Dù có những tình tiết khó có thật ngoài đời
nhưng nó vẫn lấy được cảm tình rất lớn của chúng tôi bởi xã hội mà Hugo xây dựng,
Jean Valjean mà Hugo tạo ra là ước mơ của con người ở mọi thời đại, đó là được
sống trong một xã hội tốt đẹp với những con người sống hi sinh vì người khác.
Xin gửi một lời tôn kính, nể phục sâu sắc tới Victor Hugo vì tư tưởng của ông
là tiến bộ trong mọi thời đại, kể cả xã hội hiện nay : tình yêu trong cuộc sống
mãi là một giải pháp nhân văn trong việc giải quyết những mâu thuẫn xã hội. Tác
phẩm của ông mãi là thông điệp cho hậu thế về sự khao khát và khả năng vượt qua
giới hạn trần thế của con người để vươn tới cái công bằng, lý tưởng.
Chúng tôi nhận thấy rằng nghệ thuật xây dựng
nhân vật lãng mạn qua Jean Valjean được Hugo thể hiện rất đa dạng: lý tưởng hóa
nhân vật, biện pháp đối lập tương phản, biện pháp cường điệu phóng đại, nghệ
thuật so sánh, ngôn ngữ, …Điều này đã gây tác động mạnh mẽ chắc hẳn không chỉ
có tôi mà còn cả những độc giả khác sự yêu thích, kính nể Jean Valjean.Đồng thời
tác giả muốn khẳng định xã hội có những người như Jean Valjean luôn là một xã hội
tốt đẹp, ở đó người ta “sống để yêu nhau”. Có thể ngay trong tác phẩm, tác giả
cũng thể hiện rằng mình chưa tin tuyệt đối lắm vào xã hội đó, nhưng trong hoàn
cảnh xã hội tư sản ở thế kỉ XIX thì đây là một ước mơ chính đáng. Chính vì vậy
ông đã từng viết :“khi trên mặt đất còn dốt
nát và khốn khổ còn tồn tại thì những quyển sách như loai này còn có thể không
phải là vô ích”.
Qua nhân vật Jean Valjean, chúng tôi còn nhận
thấy Hugo muốn nói lên rằng việc tu dưỡng đạo đức , lòng yêu thương con người
có thể cải tạo được xã hội. Trước đó, Jean Valjean biết cả yêu thương và thù hằn
thì bây giờ biết yêu thương tất cả mọi người và tha thứ cho cả kẻ thù của mình.
Hugo đã chắp đôi cánh lãng mạn để giúp cho Jean Valjean vượt qua gian nguy mà thực
hiện những tư tưởng lớn lao, kì diệu đó. Có lẽ vì vậy mà hình tượng lãng mạn
Jean Valjean đã tạo cảm hứng cho Hugh Jackman -một ngôi sao điện ảnh cỡ lớn, lại
vừa là một tài năng nhạc kịch hiếm hoi của làng điện ảnh Hollywood hoàn thành
tròn vai vị thánh Jean Valjean của mìnhtrong phim bom tấn “Những người khốn khổ”
(2012) .Vai diễn này giúp anh một lần nữa gây được tiếng vang lớn với khán giả
khi tái hiện thành công hình tượng con người khốn khổ mà thấm đẫm yêu thương-Jean
Valjean- “đứa con tinh thần” của Victor Hugo. Hình tượng lãng mạn này theo đó
cũng trở nên bất tử trong lòng khán giả muôn đời.
THƯ MỤC TÀI LIỆU THAM KHẢO
1.
Trần Thị Anh,LVCách xây dựng nhân vật củaVictor Hugo qua bộ ba Fantine-Jean Valjean
- Javert trong Những người khốn khổ,ĐHSP Hà Nội,2004.
2.
Lê Huy
Bắc, Giáo trình văn học Phương Tây,NXBGD
Việt Nam, 2012.
3.
Đặng
Anh Đào,Giáo trình văn học Phương Tây,NXBGD
Hà Nội, 1997.
4.
Đặng Thị
Hạnh, Tiểu thuyết Victor Hugo, NXB ĐH
và THCN, 1987.
5.
Đỗ Đức
Hiểu, Từ điển văn học, NXB Khoa học
và xã hội.
6.
Victor Hugo, Những người khốn khổ- NXB Văn Học, 1999.
NHẬT KÝ HOẠT ĐỘNG NHÓM
Tên
thành viên
|
Công
việc
|
Bùi Thị
Thùy Linh –B-K64
|
I. Khái quát chung
|
Đỗ Thị
Mơ – B-K64
|
-III
3. Tính cách nhân vật có sự chuyển biến
và trải qua những biến động, dao động rất lớn .
-III
4. Ngôn ngữ lãng mạn
|
Vi Thị
Nhàn – D-K64
|
III
1. Nhân vật lí tưởng, xuất chúng, sức mạnh
phi thường, và có cá tính đặc biệt, ngời sáng, lâm vào những hoàn cảnh bất ngờ
|
Nguyễn
Thị Hải Yến –D-K64
|
-II. Nghệ thuật lãng mạn qua nhân vật.
-III
2.Nhân vật xây dựng dựa trên biện pháp đối lập tương phản, biện pháp cường điệu
phóng đại và nghệ thuật so sánh làm nổi bật sức mạnh tâm hồn lớn lao, tình
yêu thương con người và lý tưởng cao đẹp.
-IV.
Tổng kết.
-V. Cảm
nhận riêng về nghệ thuật lãng mạn qua nhân vậtJean Valjean.
- Tạo
power point.
- Thuyết
trình.
|
Nguyễn
Thị Thảo-D-K64
|
-II. Nghệ thuật lãng mạn qua nhân vật
-III
2.Nhân vật xây dựng dựa trên biện pháp đối lập tương phản, biện pháp cường điệu
phóng đại và nghệ thuật so sánh làm nổi bật sức mạnh tâm hồn lớn lao, tình
yêu thương con người và lý tưởng cao đẹp.
-Chỉnh
sửa bản word cuối.
-
Thuyết trình.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét